Viết cho bản thân mình
Gần đây, có nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi muốn ngồi nhìn lại, suy ngẫm lại những thứ tôi đã trải qua, những lựa chọn của mình trong quá khứ và có vẻ mọi thứ vốn không không suôn sẻ như tôi đã lầm tưởng.
20 tuổi tôi chả có gì, không học một ngành nghề mình yêu thích, cũng học không giỏi, đi làm mọi thứ có vẻ cũng không suôn sẻ. Lúc này đây, tôi đang thấy rất chán nản. Nhiều khi tự hỏi, nếu như năm đó, tôi biết chọn một ngành mình thích, thẳng thắn thi lại đại học thì mọi thứ có rẽ theo một chiều hướng khác không? Nhưng tôi của năm 17 tuổi cũng không thích gì đặc biệt, một lòng muốn thi trường Y nhưng do không đủ điểm nên ngành học bây giờ của tôi là một sự lựa chọn phía sau, một suy nghĩ trong lúc vội vàng với suy nghĩ ngây thơ rằng ngành hot sẽ có việc và có nhiều tiền. 17 tuổi nông nổi không suy nghĩ được nhiều, thích là làm tới mặc cho có người ngăn cản, tôi đã tự tin chắc mình sẽ làm được. Nhưng hiện giờ, tôi đang thấy vô cùng chán với những gì tôi đang làm, không đam mê nó cũng không kiên trì với lựa chọn của mình, một đứa cả thèm chóng chán tiêu biểu, không đặc biệt yêu thích cái gì cả, cũng không thực sự giỏi cái gì cả, lúc tôi thích cái này lúc lại thích cái khác. Không có một đam mê cố định, không kiên trì hết lòng với lựa chọn của mình. Chông chênh giữa đời. Không biết tiếp theo nên làm gì, cũng không biết phải làm gì. Tôi đã nhiều lần nói với bản thân rằng phải cố học tốt chuyên ngành nhưng chỉ là những câu nói để đấy chỉ được một thời gian ngắn, không thực sự nổi trội trong một lĩnh vực gì, cũng không biết mình nên làm gì. Bạn tôi nói rằng: " mày thích là một chuyện nhưng mày có đủ đam mê để theo nó không?" một câu hỏi ngắn nhưng đã nói lên tất cả. Đúng tôi thích nhiều thứ, nhưng đến giờ vẫn chưa có cái đủ để tôi thực sự muốn theo nó cả chỉ là những yêu thích nhất thời mà thôi. Tôi mới 20 nên giờ tôi còn có nhiều chọn lựa, có quyền được sai lầm, không thích đi làm có thể bỏ, nhưng vài năm sau, khi tôi cần một công việc cố định, một nguồn kinh tế ổn định để phụ giúp gia đình, thì tôi không còn được như thế này nữa, dù có khó chịu, dù không thích cũng phải cố làm. Gần đây đi làm cũng xảy ra một số chuyện không như ý, không hiểu vô tình hay do cố ý mà mọi thứ cứ đổ dồn vào lúc này, đi làm mọi thứ không được tốt, ra ngoài rời khỏi vòng tay bao bọc của bố mẹ tôi mới thấy mình mong manh thế nào, xã hội sẽ dạy cho bạn một bài học rằng "Cuộc đời không tệ như bạn nghĩ, nó tệ hơn bạn nghĩ rất nhiều".
Khi tôi kể với mẹ tôi về những chuyện xảy ra mẹ tôi đã nói rằng: "Đây chỉ là những việc quá nhỏ trong những việc có thể sau này, giờ con còn có lựa chọn, có thể chán thì nghỉ nhưng sau này thì không có quyền đó nữa, xã hội họ đấu đá nhau, dìm nhau xuống, mình phải tập đương đầu với tất cả, họ sẽ không bao giờ nhường mình đâu, ngay đến người trong nhà còn có thể sẵn sàng tranh giành nhau thì cớ đâu xã hội sẽ nhường cho con". Một câu nói tuy không dài nó đã bóc trần và nhìn thẳng vào tất cả, tất cả hiện thực xã hội mà chúng ta đã đang và sẽ phải đối mặt. Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần tôi tốt với người khác thì người ta cũng sẽ tốt lại với mình, chỉ cần mình không động đến ai sẽ không ai động đến mình nhưng tôi không đua tranh với họ không có nghĩa họ sẽ không xô đẩy tốt. Như việc xếp hàng mua bánh, mình không tranh với ai đâu có nghĩa là họ không chen hàng, ai cũng muốn được trước, được đồ tốt, vậy lúc đó bạn sẽ làm gì tiếp tục nhún nhường hay sẽ đứng lên tranh giành. "phải chuẩn bị tất cả để có thể đương đầu với mọi thứ" là câu nói mà mẹ tôi nhắc lại không biết bao nhiêu lần nhưng lúc thực sự trải qua mới hiểu được những câu nói đó nó giá trị thế nào.
Tôi luôn nghĩ rằng có những người mọi thứ trong cuộc sống của họ rất suôn sẻ tại sao tôi không được như thế nhưng giờ tôi hiểu rằng tôi chỉ đang nhìn vào bề ngoài vấn đề, giống như nhìn tảng băng trôi nổi trên mặt nước mà không hiểu rằng ẩn sâu dưới mặt biển là mồ hôi, là nước mắt của họ, họ đã phải trả giá rất nhiều để có được chút thành công nổi trên mặt nước đó. Những khổ cực họ phải chịu còn nhiều hơn tôi rất nhiều mà chẳng qua tôi không hề biết.
Tôi sợ phải đối mặt với cuộc sống, ra khỏi vòng tay bố mẹ tôi sẽ trở thành như thế nào? đó là một câu hỏi vô cùng khó, phải tự mình đấu tranh, tự mình chịu đựng không có quyền thích thì bỏ nữa vì nó còn bị ràng buộc bởi cuộc sống, bởi cơm áo gạo tiền. " Cơm nhà nằm ăn, cơm ngoài đứng ăn, cơm của xã hội quỳ ăn" là đạo lý mà đến giờ tôi đã hiểu rõ.
Nhận xét
Đăng nhận xét