[Review truyện] Xin chào ngày xưa ấy - Hoài niệm thanh xuân rực rỡ!
Mỗi chúng ta có lẽ ai cũng có một quãng thời gian mà chúng ta ao ước được quay trở lại, có những con người muốn mãi mãi chẳng rời xa, có lẽ là thời mẫu giáo được cha mẹ bế bồng, thuở nhỏ vô tư, có người muốn quay lại thời sinh viên nhiệt huyết, một thanh xuân rực rỡ. Nhưng đối với tôi, quãng thời gian tôi nhớ nhất lại là thời cấp 3, là nơi mà lúc đó tôi chỉ ao ước thật nhanh thoát khỏi, là trong mỗi giấc mơ tôi chỉ muốn lớn thật nhanh để trở thành người lớn, để có thể tự quyết định cuộc sống của mình mà không hề biết rằng đó mới là nơi tuyệt vời nhất, là quãng thời gian không thể nào quên, nơi cho tôi những người bạn của cả một đời, cho tôi những kỉ niệm nhớ mãi.
Gần đây, tôi thường xem những bộ phim thanh xuân khiến tôi cứ hoài niệm mãi về thời đi học =))
Có lẽ các bạn ai cũng có một thời đi học khó quên, cùng nhau ăn vụng trong giờ, cả lớp cùng đoàn kết trong giờ kiểm tra, hay người bạn cùng bàn siêu nhiên cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết còn vô cùng tốt bụng mà nhắc bài cho bạn. Tất cả đều được hiện hữu trong bộ phim mà gần đây tôi khá tâm đắc đó là "Xin chào ngày xưa ấy". Bộ phim kể về thời đi học của hai nhân vật chính là Lâm Dương và Dư Châu Châu từ làm bạn trở thành người yêu rồi kết hôn. Lâm Dương là một học sinh ưu tú, hoạt bát tự tin học giỏi, thể thao giỏi và còn vô cùng tỏa nắng, cậu chính là đại diện cho giấc mơ thanh xuân của mọi cô gái. Không chỉ thế, còn là một người vô cùng chung tình. Lâm dương đã thích Châu Châu từ năm 6 tuổi, từ ngày đó cậu cứ mãi lẽo đẽo theo cô bé ấy dù cho có chuyện gì, dù cho Châu Châu không hiểu tình cảm của cậu, hay cô cứ liên tục thờ ơ thì cậu vẫn kiên trì tin rằng rồi sẽ có một ngày Châu Châu sẽ thích mình. " Dù cho cả thế giới quay lưng về phía cậu, mình cũng đứng cạnh cậu" đó là câu nói mà tôi nhớ nhất của Lâm Dương, chỉ cần cậu quay lại tớ luôn ở phía sau để bảo vệ cậu, đó chính là châm ngôn Lâm Dương. Nhưng nếu chỉ có vậy bộ phim này đã không lưu luyến tôi đến thế. câu chuyện không chỉ xoay quanh tình cảm của hai nhân vật chính mà còn nói đến tình bạn, những người bạn mà cả đời này bạn sẽ chỉ muốn có một cỗ máy thời gian để quay về bên họ, được sống lại thời gian đó, còn nói về ước mơ, còn đường mà bạn chọn sẽ quyết định cuộc đời bạn. Cuộc đời không có đáp án chính xác, bạn dám chọn và dám chịu trách nhiệm với nó thì đó chính là đáp án chính xác nhất. Chúng ta cũng không thể quên các thầy cô, những người cùng chúng ta sát cánh trong những ngày sát nút, luôn quản lý chúng ta nhưng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi.
Xem bộ phim này tôi đã rất cảm động, đã khóc rất nhiều kể cả những khoảnh khắc nhỏ nhất mà có khi chả có gì phải khóc cả, bởi nó khiến tôi thấy được mình trong đó, thấy được mình của khi đó đã nhiệt huyết như thế nào. Lớp 12 cả đống đề làm mãi không hết, cả lớp cùng nhau ăn kem trong ngày nóng, cùng chơi đùa mà chớp mắt một cái tất cả đã lớn rồi. Người mà ngày xưa tôi còn giả vờ dùng cách hỏi bài để quen, suốt ngày cười đùa nói to dõng dạc rằng đời này tao sẽ không bao giờ làm giáo viên giờ đã đi dạy các em nhỏ rồi =))), người mà ngày xưa nghĩ sẽ chẳng bao h chơi với nhau giờ đã bên nhau được gần 7 năm rồi. Những người mà cùng nhau chép bài ngày đó nay hầu như đã có công việc riêng có cuộc sống riêng, tuy không còn gặp nhau nhiều, không còn những cuộc điện thoại đến tận đêm nhưng tình cảm đó, quãng thời gian đó luôn được chúng tôi khắc mãi trong tim, chỉ cần nhấc máy lên là cả hội sẽ lại có mặt, lại gặp nhau kể chuyện xuyên lục địa như ngày xưa, dù cho thế giới có thay đổi thế nào cũng không thể thay đổi thứ tình cảm đáng quý đó. Những người bạn của cả đời này. Tôi muốn gửi đến các bạn đang còn đi học, còn ngồi trên ghế nhà trường rằng các bạn hãy trân trọng quãng thời gian này, rồi sau này các bạn sẽ nhận ra nơi các bạn đang ngồi mới là thiên đường, người ngồi cạnh bạn bây giờ, người sẵn sàng cùng bạn trao đổi bài cả đêm, hay người chia sẻ đồ ăn sáng với bạn mỗi ngày đó mới chính là những người đáng quý nhất, họ bên bạn không vì bất kì đền đáp gì cả, chỉ đơn giản là họ yêu quý bạn mà thôi. hãy sống hết mình, dám mơ ước và dám thực hiện, chỉ cần bạn dám theo đuổi nó dù cho có khó khăn thì đó chính là lựa chọn đúng nhất, dù có không thành công thì ít ra cuộc đời này bạn không có gì phải hối hận cả. Tôi luôn tự hỏi, nếu cho tôi quay lại thời gian đó tôi có thay đổi quyết định đó không, có lẽ không vì tôi lúc đó vẫn chưa nghĩ nhiều, chưa biết mình thật sự muốn gì nhưng giờ tôi nhận ra cũng không muộn, vì tôi có cả cuộc đời này để trải nghiệm, mỗi một quyết định trong cuộc đời này của đời bạn sẽ mang đến cho bạn những trải nghiệm không giống nhau, dù cho thành công hay thất bại thì vẫn là những kỉ niệm của chính bạn. Vậy nên, hãy cứ làm những gì bạn thích, dám thử và dám chịu trách nhiệm với nó, đó chính là con đường đúng đắn. Đừng để sau này khi nhìn lại lại phải nói rằng "Giá như.." Hãy sống hết mình cho cuộc đời này và tận hưởng hiện tại, đừng vội hướng về tương lai mà quên mất hiện tại mới là điều tuyệt vời nhất bạn cần trân trọng.
Hãy có một thanh xuân thật nhiệt huyết nhé =))))
Nhận xét
Đăng nhận xét