Bóng lưng ba – thứ vững chãi nhất - che chở cho tôi mọi mưa nắng cuộc đời

     Bố tôi không phải người đàn ông tài giỏi nhất, cũng không phải người kiếm được nhiều tiền, ông có rất nhiều tật xấu cũng nóng tính nhưng ông luôn dành trọn tình yêu thương cho gia đình. Đối với tôi, bố tôi vẫn là người tuyệt vời nhất. Người  dùng cả đời mình để dành những điều tốt nhất cho chúng tôi.
     Nhớ ngày tôi còn nhỏ, bố tôi đi làm xa một tháng mới về nhà nhưng mỗi lần về đều mua đồ chơi cho tôi. Lúc đó, với tôi bố tôi là hình ảnh mẫu mực nhất để tôi bắt chước theo, đến nỗi mẹ tôi còn nói rằng tôi quá giống bố. 
   Lớn dần, tôi không thân với bố như lúc nhỏ nữa. Có lúc còn nghĩ bố rất hay mắng nhưng sau này tôi nhận ra mắng vì muốn tốt cho bọn tôi, dù cho cách biểu đạt của ông không được tốt. Nhớ có lần, hồi tôi học cấp 2, hôm đấy bố tôi đèo tôi về nhà bằng xe đạp, ngồi sau xe nhìn bóng lưng bố tôi đã khóc mà giờ ngẫm lại tôi không hiểu sao mình lại khóc. Có lẽ, khi nhìn bóng lưng đó tôi mới thấy bố tôi đã vất vả như thế nào, dù ông không tốt nhất nhưng ông luôn dành cho chúng tôi những thứ tốt nhất ông có. Bố tôi có một tấm lưng rất rộng, nhìn tấm lưng đó, tôi thấy rất an tâm, rằng tấm lưng đó sẽ luôn che chở cho chúng tôi, che chắn mọi nắng mưa của cuộc đời.

    Nói vậy, nhưng đến tận bây giờ, bọn tôi vẫn chưa tặng cho bố được một món quà tử tế, dù bao nhiêu lần có ý định nhưng rồi cuối cùng vẫn không tặng được. Tôi không dám tự vỗ ngực nói sau này sẽ đền đáp bố mẹ nhưng tôi sẽ cố hết khả năng của mình để không phụ những điều bố mẹ tôi dành cho mình.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Review phim] Đại Đường vinh diệu

[Review truyện] Xin chào ngày xưa ấy - Hoài niệm thanh xuân rực rỡ!