[Review phim] Đại Đường vinh diệu
Hôm nay, tôi sẽ viết về bộ phim mà gần đây đã để lại rất nhiều
cảm xúc trong tôi từ vui vẻ đến cảm động và cuối cùng đó là day dứt không
nguôi - Đại Đường vinh diệu
Đại Đường vinh diệu kể về câu chuyện của Quảng Bình vương Lý
Thục – Đường Thánh Tông sau này trên con đường lên ngôi hoàng đế, lồng trong đó
là tình cảm sâu sắc của ông đối với vợ của mình – Thẩm phu nhân.
Con đường lên ngôi hoàng đế chưa bao giờ là dễ dàng, những
tranh đấu trong triều khiến ta sống ngươi chết trở thành một điều quá quen thuộc
trong những phim dã sử Trung Quốc nhưng điều khác biệt của bộ phim chính là những
tình cảm day dứt mà nó để lại. Tuy diễn viên trong phim phần lớn là các diễn
viên mới nhưng họ đã đóng rất thành công vai diễn của mình. Hình ảnh cặp đôi Lý
Thục – Trân Châu đã khắc ghi sâu vào lòng độc giả, hình ảnh Đông Lang luôn bên
cạnh yêu thương và bảo vệ Trân Châu khiến bất kì ai cũng cảm động, dù cho có bao
nhiêu khó khăn, trắc trở nhưng họ vẫn luôn bên nhau, nắm tay nhau vượt qua tất
cả. Trân Châu được xây dựng không phải là một nữ cường nhân cầm kiếm giết giặc
hay một người mưu toan mọi chuyện giúp chồng mà bà được xây dựng là người luôn ở
bên hi sinh mọi thứ cho người mình yêu, là người mà sẵn sàng buông tay nếu như
điều đó có thể giúp cho Đông Lang. Phân cảnh khi Trân Châu chấp nhận bỏ đi để cứu
lấy Đông Lang là cảnh mà bản thân tôi ấn tượng nhất. Hình ảnh Lý Thục hết sức
giữ cô lại dù cho anh có phải quỳ gối nhưng cô vẫn quyết ra đi, lúc đó anh đã lệnh cho thị vệ giam cô
lại và nói rằng : “ ta không cho phép nàng được rời xa ta” đã thể hiện sâu sắc
tình cảm của họ, tình cảm của họ không hay nói những câu ngọt ngào nhưng là một
tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Bên cạnh đó, không thể không kể đến cặp đôi phụ Lý Đàm – Lâm Trí.
Lý Đàm là một người nóng tính, xốc nổi, làm việc không hay suy tính trước sau
nhưng anh đã dành cho Lâm Trí một trái tim yêu thương hết lòng. Mới đầu xem
phim tôi đã nghĩ hai người này cứ thế mà nhẹ nhàng bên nhau cho đến răng long đầu
bạc, nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, bất kì ai cũng sẽ trở thành nạn
nhân của cuộc đấu tranh hoàng thất. Lâm Trí bị hại, nhiều chuyện xảy ra, cô mất
trí nhớ, quên hết tất thảy quá khứ của hai người, nhưng Lý Đàm luôn bên cạnh âm
thầm bảo vệ, khiến cô vui, không chịu chữa trị vết thương chỉ vì có vết thương
cô sẽ không sợ anh nữa mà chịu nói chuyện với anh. Cô hỏi anh rằng: quá khứ đã
qua rồi, tại sao không quên đi, anh đã nói: “ Quá khứ đó của bọn ta nàng ấy đã
quên rồi, nếu như ta cũng quên mất thì quá khứ đấy sẽ không còn tồn tại nữa” Lúc Lý
Đàm nói câu này là lúc mà nước mắt tôi rơi, rơi vì tiếc thương cho cặp đôi này. Rồi khi Lý Đàm vì cứu Lâm trí mà bị ép tự vẫn, bảo vệ cô cho đến giây phút cuối
cùng của cuộc đời, khi anh ra đi tiếng hét cô xé trời hòa cùng với nước mưa, một
cảm giác đau tận tâm can, vào lúc đó, trái tim của cô cũng đi theo anh mất rồi.
Cứ nghĩ rằng tuy cặp phụ không thành nhưng còn hi vọng với cặp
chính, trải qua bao nhiêu khó khăn, để cuối cùng Lý Thục đăng cơ, ngỡ rằng có
thể cứ nhẹ nhàng nắm tay nhau đến hết cuộc đời nhưng trời không chiều lòng người,
thời gian sống của Trân Châu không còn bao nhiêu và cô đã chọn cách chịu nỗi
đau đó một mình. Khác với những phim khác là họ sẽ ở bên nhau vui vẻ những
quãng ngày còn lại nhưng không trong bộ phim này dù họ đều biết thời gian bên
nhau không còn nhiều nhưng họ vẫn cười vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hình ảnh cuối phim khi Lý Thục tiễn Trân Châu đi xa nhìn theo bóng cô xa dần,
nhớ lại hình ảnh hai người gặp nhau đã khiến không biết bao nhiêu độc giả phải
đẫm lệ, tiếc thương cho họ. Nhậm Gia Luân đã diễn rất thành công, Lý Thục lúc
đó không khóc to mà chỉ là nước mắt nơi khóe mi, nước mắt bất lực khi cứ thế
nhìn cô ra đi mà không thể thay đổi được gì hay người ta nói rằng khi con
người quá đau lòng thì nước mắt không thể rơi được nữa. Biên kịch đã rất thành
công khi để lại cho người xem một cái kết mở nhưng day dứt mãi trong tim. Để ngồi
lên chiếc ngai hoàng đế đó, họ phải trả giá những gì, phải chịu đựng những gì
chỉ có họ mới cảm nhận được “ là ta đã phụ nàng vì giang sơn” câu hát còn vang
mãi trong lòng tôi. Vị trí cao nhất cũng là nơi cô đơn nhất.
Chào bạn, mình là Thy Admin của Molo.vn – một trang xã hội về cộng đồng những người yêu phim ảnh. Molo là nơi để các bạn yêu thích xem phim có một sân chơi để cùng nhau thảo luận cũng như cập nhật thêm những vấn đề về phim ảnh. Bên mình được biết đến bạn thông qua những bài review chi tiết của bạn trên blog. Hiện tại, bên mình hi vọng bạn có thể tham gia event viết review tặng vé xem phim bên mình để có thể giúp người đọc trong Molo.vn có thể nhìn nhận các bộ phim hay từ những khía cạnh khác nhau từ bài review của bạn. Nếu được bạn hãy gia nhập cùng chúng mình nhé. Rất mong chờ phản hồi của bạn. Xin lỗi vì mình đã comment thẳng vào bài viết của bạn vì mình k tìm thấy được contact của bạn trên blog 😦
Trả lờiXóaCảm ơn review của "Mèo" nhé! Lúc đầu thấy báo chê nhưng vì NGL nên mình vào xem và thấy đúng với những gì bạn đã review. NGL diễn QBV quá hay chỉ tiếc xíu là trang phục và hóa trang trong 1 số tập dìm hàng nhan sắc của NGL. Ý kiến riêng mình thôi nhé!
Trả lờiXóaMình có ý kiến nhỏ này là diễn viên trong phim không phải đa phần là dv mới nhé. Cảnh Điềm đã đóng phim từ 2008 rồi. Thư Sướng cũng đã quen thuộc với khán giả từ lâu. Nên dùng từ diễn viên mới có vẻ không hợp lí đâu.
Trả lờiXóa
XóaCảm ơn góp ý của bạn nhé, hồi xem phim này thì mình chỉ biết mỗi Thư Sướng nên đối với mình thì Nhậm Gia Luân hay Cảnh Điềm đều mới nên có lẽ hơi phiến diện, mình sẽ để ý nếu viết những bài khác
Ký tên: Mèo
XóaCảm ơn góp ý của bạn nhé, hồi xem phim này thì mình chỉ biết mỗi Thư Sướng nên đối với mình thì Nhậm Gia Luân hay Cảnh Điềm đều mới nên có lẽ hơi phiến diện, mình sẽ để ý nếu viết những bài khác
Ký tên: Mèo
Cảm ơn Mèo nha, mình cũng thích bộ phim này lắm.
Trả lờiXóaPhim học viện cảnh sát "Police University" ( với tựa Việt là Học viện cảnh sát) đã chứng tỏ sức hút từ những mẩu chuyện về thời thanh xuân, từu đó lan tỏa những thông điệp tích cực đến người xem
Trả lờiXóa