Viết cho tuổi 20!!!
Tuổi 20, là cái tuổi mà bạn đứng trước những ngã rẽ của cuộc
đời, bạn không còn được sống cuộc sống trung học vô lo vô nghĩ nữa, nhưng lại
chưa đủ khả năng để có thể tự làm chủ cuộc sống của mình. Tuổi 20, khi mọi thứ
đều chông chênh, không rõ ràng, ngưỡng cửa đại học liệu có đẹp như bạn vẫn
nghĩ?
Tuổi 20, khi các bạn bắt đầu cuộc sống mới. Những bạn học xa
nhà, bắt đầu cuộc sống tự lập. Một số bạn khác tích cực tham gia các hoạt động,
quen nhiều bạn mới với mong muốn sống cho trọn vẹn quãng đời sinh viên. Cũng có
những bạn bắt đầu đi làm để kiếm tiền cho bản thân và học hỏi kinh nghiệm. Tuổi
20 của tôi, có lẽ là đoạn đường mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tuổi 20 của tôi,
mọi thứ đều mơ hồ không rõ ràng, tôi đứng trước những sự lựa chọn khó khăn. Là lúc
phải tự mình quyết định về tương lai và cuộc đời. Bắt đầu học cách tự kiếm tiền,
trước hết là để không phải phụ thuộc vào bố mẹ, sau là mong muốn giúp được bố mẹ
mình.
Là lúc mà những cuộc tụ tập bạn bè ít hơn vì ai cũng đều phải
cố gắng cho tương lai của mình. Đi làm những công việc đầu tiên, nhận ra môi
trường làm việc khắc nghiệt thế nào, đi học bạn có thể vắng những hôm mưa, hôm
mệt, nhưng khi vào đại học, đi làm rồi bạn mới thấy rằng cuộc sống trung học
tuyệt vời đến thế nào. Tuổi 20 là khi mọi thứ đều đang mơ hồ không rõ, với tôi
đó chính là sự lựa chọn, tôi đứng giữa lựa chọn theo đuổi thứ tôi thích, hay lựa
chọn một cuộc sống ổn định. Đến giờ, tôi vẫn chưa đủ can đảm để đưa ra quyết định,
vì tôi sợ nó sẽ là một quyết định khiến tôi hối hận. Tôi thích một công việc mà
hoàn toàn trái ngược với chuyên ngành của tôi, tôi biết nếu tôi theo đuổi cái
tôi thích con đường đấy sẽ không dễ đi. Nhưng điều tôi sợ hơn cả, đó chính là nếu
tôi chọn nó thì bao nhiêu năm sau khi tôi nhìn lại đó có phải là một quyết định
đúng đắn hay không? Có người nói với tôi rằng: “ là sinh viên, còn trẻ hãy thử
thật nhiều, nếu là một con đường tại sao lại không thử đi?” trước đây, đa phần những quyết định của tôi đều là những quyết
định chớp nhoáng, nên tôi cũng hối hận rất nhiều, có lẽ chính vì thế nên giờ
tôi cẩn trọng hơn, tự khép mình hơn. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy
nghĩ về một công việc mà tôi thích. Tôi phải đưa ra quyết định liệu có nên theo
đuổi nó hay không! Liệu rằng tôi có đủ kiên trì để theo nó đến cùng không!
Khi ngồi viết những dòng này, cũng là lúc mà tôi đã phần nào
đưa ra quyết định. Tôi luôn nói với bạn tôi rằng: “ hãy làm công việc mà mày
thích, hãy theo đuổi đam mê của mày, để sau này khi nhìn lại chúng mày cũng
không hối hận về quyết định đó.” Nhưng khi đứng trước sự lựa chọn của chính bản
thân mình, tôi lại không đủ dũng khí để tuyên bố rằng: “ đây là lựa chọn của
tao, nhất định tao sẽ không hối hận”. Tôi hi vọng rằng, đây sẽ là quyết định mà
tôi không bao giờ phải hối tiếc
Nhận xét
Đăng nhận xét