[Review truyện] Anh không thích thế giới, anh chỉ thích em

      

      Hôm nay, tôi sẽ viết review về cuốn truyện mà tôi tâm đắc nhất – cuốn truyện mang tên “ Anh không thích thế giới, anh chỉ thích em”. Có lẽ, một số người sau khi nghe cái tên này sẽ nghĩ đây là một câu chuyện sến súa và mùi mẫn nhưng không đây là một câu truyện rất thực tế, rất ấm áp và cũng rất dễ thương.



       Truyện này do tình cơ tôi thấy một đoạn trên mạng thấy hay nên thử đọc. Lúc đầu, tôi cũng không nghĩ rằng nó sẽ để cho tôi một ấn tượng sâu sắc đến như vậy. Đây là câu chuyện tác giả kể về tuổi thanh xuân của mình, một cuốn nhật kí của tác giả về cuộc sống, bạn bè, và tình yêu của đời mình. Câu chuyện của tác giả không có những đoạn cao trào như những truyện khác mà nó nhẹ nhàng, sâu lắng và ấm áp tận đáy lòng, bởi nó được viết lên bởi tình cảm của chính tác giả - tình cảm với bạn bè, với gia đình, và với cả chồng của cô. Nhân vật nam chính trong truyện cũng chính là chồng của tác giả, là người mà cô nói rằng: “ Trên đời này, không ai hiểu tôi hơn anh ấy” là người làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, chỉ có khi ở cạnh anh, cô mới có quyền được yếu đuối, được là chính bản thân mình. Họ cũng từng cãi nhau, từng trải qua những lần tưởng như sẽ xa nhau nhưng cuối cùng chỉ cần quay lưng lại đối phương vẫn luôn ở đó. Hình ảnh Kiều Nhất từ bỏ cuộc sống ổn định một mình đến bắc kinh – đến với f kun có lẽ sẽ khiến người đọc nhớ mãi, hay những quan tâm dù là nhỏ nhặt của f kun nhưng thể hiện tình cảm sâu sắc. Không giống như những nhân vật trong truyện khác, tình cảm của họ không hào nhoáng, quan tâm của hai người cũng không quá to lớn nhưng chính sự ấm áp đó đã len sâu vào trái tim tôi, cũng như trái tim của mọi người đọc. Một f kun trầm tính, cứng nhắc có thể vì Kiều Nhất mà thay đổi, Kiều Nhất có thể vì f kun mà cố gắng trưởng thành, xuất sắc hơn. Tình cảm của họ cũng như tình cảm của tác giả đối với gia đình, bạn bè của mình, hình ảnh người anh trai luôn bắt nạt lại có thể nắm tay cô không rời trong thời gian cô hôn mê ở bệnh viện, hay hình ảnh hai cô gái đứng khóc ở giữa sân trường và vô vàn những kỉ niệm khác mà tác giả cũng như độc giả không bao giờ quên. Vì có lẽ, mỗi chúng ta đều thấy mình trong hình ảnh của Kiều Nhất, của f kun.. Họ đã nỗ lực hết mình cho cuộc sống không phải hối tiếc, vì vậy mà mỗi chúng ta đều phải nỗ lực mỗi ngày, cố gắng hoàn thiện mình nhiều hơn để sau này khi nhìn lại tuổi thanh xuân, bạn cũng tự hào nói rằng : “ Tôi đã có một tuổi thanh xuân hết mình”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Review phim] Đại Đường vinh diệu

[Review truyện] Xin chào ngày xưa ấy - Hoài niệm thanh xuân rực rỡ!

Bóng lưng ba – thứ vững chãi nhất - che chở cho tôi mọi mưa nắng cuộc đời